Ai cũng có kho báu của riêng mình
Có một anh
thanh niên nọ.Ba mẹ anh mất sớm, không ai nhận nuôi anh.Anh phải ra đường làm
ăn xin mặc dù còn rất trẻ, anh đi ăn xin với một cái chén cũ đã nứt mẻ.Hằng
ngày a ăn xin bằng cách đưa cái chén của mình tới khắp mọi người,gõ cửa từng
nhà, đi từng gõ hẻm để kiếm miếng ăn qua ngày.Có ngày anh kiếm được một chút đồ
ăn, cũng có ngày anh không kiếm được gì cả.Một hôm nọ, vì quá đói, cả buổi sáng
anh chưa xin được gì cả, nên anh đã liều tới trước một căn nhà của một người
giàu có, căn nhà rất rộng lớn, anh gõ cửa, ông chủ nhà nghe tiếng cũng bước ra
mở cửa. Khi nhìn thấy bộ dạng rách rưới của anh, ông cũng tỏ ra vẻ e ngại và
khó chịu nên muốn đóng cửa, nhưng khi ông nghe lời van xin của anh: “Lạy ông,
con van ông thương tình giúp con với, sáng giờ còn chưa xin được gì cả, xin ông
tỏ lòng thương giúp con với ạ.”Anh vừa nói vừa chỉ vào cái chén .Ông đã có chút
chạnh lòng trước lời van xin của anh. Ông bước vào nhà lấy 2 miếng bánh mì và 1
chai nước mang ra và bỏ vào cái chén đã nứt của anh. “Con cám ơn ông, con không
biết nói gì hơn ạ!”Anh nói.Khi anh định rời đi thì ông chủ cầm tay a lại, anh
nói: “Có chuyện gì vậy ông?”ông nói: “Cậu có thể cho tôi xem cái chén của cậu một
tí được không?”,anh nói: “Tất nhiên rồi ạ.”.Ông cầm cái chén, ngó lên ngó xuống,
ngó qua ngó lại.Một hồi sau ông ấy nói với anh rằng: “Này anh, tôi nghĩ từ giờ
a không cần phải đi ăn xin nữa đâu.”anh thanh niên bối rối và nói: “Thưa ông,
ông nói vậy là có ý gì?Con không ăn xin thì con nuôi thân bằng gì đây ạ?”.Ông
nói: “Cái chén anh đang cầm chính là chiếc chén cổ, có niên đại hơn 300 năm.Nếu
anh đồng ý bán nó cho tôi, tôi sẽ trả cho anh số tiền đúng với giá trị của cái
chén.”.Anh ăn mày đã đồng ý và bán cho
ông.Từ đố cuộc đời anh bước sang một trang mới, giàu có và sung túc.
Tin mừng: Lc 16, 1-8
1 Đức Giê-su còn nói với các môn đệ rằng: “Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông. 2 Ông mới gọi anh ta đến mà bảo: ‘Tôi nghe người ta nói gì về anh đó ? Công việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa!’ 3 Người quản gia liền nghĩ bụng: ‘Mình sẽ làm gì đây ? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. 4 Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ!’
5 “Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ nhất: ‘Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy ?’ 6 Người ấy đáp: ‘Một trăm thùng dầu ô-liu.’ Anh ta bảo: ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi.’ 7 Rồi anh ta hỏi người khác: ‘Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy ?’ Người ấy đáp: ‘Một ngàn giạ lúa.’ Anh ta bảo: ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi.’
8 “Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét